Đọc tới đây, tôi không kiềm nổi nước mắt, cô ấy đã bị chứng trầm cảm sau sinh nhưng tôi không hề nhận ra. Tôi nhớ vợ, nhớ những ngày hai đứa yêu và cưới nhau, thật sự chúng tôi đã rất hạnh phúc.
Khi người ta tìm đến cái chết để giải thoát, đó là lúc mọi chuyện đã trở nên quá bế tắc và không có cách nào cứu vãn. Điều duy nhất để một người dễ dàng cắt đi sợi dây sinh tử của cuộc đời mình là khi họ đã chịu quá nhiều tổn thương, nói không ai nghe và không ai thấu hiểu. Đối với một người phụ nữ, giai đoạn sinh con là giai đoạn nhạy cảm và dễ tổn thương nhất. Đặc biệt, khi mọi người xung quanh chỉ chăm lo cho em bé và bỏ quên sự tồn tại của người mẹ thì điều đó còn đáng sợ hơn.
Có thể nói người phụ nữ bị trầm cảm, phần lỗi lớn nhất là do sự lạnh nhạt, thờ ơ của đàn ông. Cuộc sống của đàn ông rất đơn giản, họ chỉ biết công việc và những mối quan hệ xung quanh, còn đối với người phụ nữ đầu ấp tay gối mỗi đêm thì lại vô tâm. Các ông chồng thường cho rằng vợ mình luôn cằn nhằn những điều vô lý, không có gì đáng để nghe và cũng không quan tâm. Nhưng khi sự việc thương tâm xảy ra thì lại hối tiếc và ân hận.
Người phụ nữ sau khi sinh luôn muốn được lắng nghe và thấu hiểu, nhưng những ông chồng thì có mấy người biết và làm được điều đó. Khi có con, họ vô tư gạt vợ sang một bên, chỉ thương yêu và chăm sóc con. Họ không biết người phụ nữ của họ cũng muốn có được sự chiều chuộng và thương yêu đó. Vô hình chung điều đó khiến người phụ nữ bị tổn thương, lâu ngày dẫn đến chứng trầm cảm và những điều kinh khủng khác.
Rất nhiều phụ nữ mắc chứng trầm cảm sau sinh. Đây là căn bệnh âm thầm nhưng lại là một vũ khí giết người đáng sợ nhất. Đàn ông nên một lần lắng nghe những tâm tư tình cảm của vợ và quan tâm đến cuộc sống thường ngày của cô ấy thì mới có một cuộc hôn nhân viên mãn.
Cũng tương tự như đối với người chồng trong câu chuyện này, anh ta luôn phớt lờ những điều cô vợ tâm sự, và sự việc thương tâm đã xảy ra.
“Tôi có một cuộc hẹn với khách hàng ngay khi kết thúc chuyến công tác, nên quyết định không về nhà mà đi thẳng đến chỗ hẹn vì không còn nhiều thời gian. Trong lúc tiếp khách, điện thoại reo liên tục. Mẹ gọi khiến tôi vô cùng bực mình. Tôi tắt chuông và để sang chế độ im lặng vì nghĩ không phải là cuộc gọi quan trọng. Tiếp khách xong, tôi mệt mỏi trở về nhà, vừa thấy mẹ, tôi đã cáu gắt: “Đang họp hành mà sao cứ gọi hoài vậy?” Mẹ tôi mặt mày hốt hoảng, liền báo tin là “Hồng chết rồi”. Tôi như chết đứng, lặng người đi. Bé Bo mới được 8 tháng, tại sao lại tìm đến cái chết, tại sao cô ta lại vô trách nhiệm như vậy? Tại sao cô ta lại khiến một đứa bé vô tội mất mẹ? Những câu hỏi cứ thế ùa vào đầu tôi, nhưng không một ai trả lời.
Rồi cũng đến 49 ngày của Hồng, tôi sang nhà cô ấy để đốt nén nhang. Gia đình Hồng không vui khi nhìn thấy tôi, vì họ nghĩ Hồng bị gia đình tôi đối xử tệ bạc nên ấm ức tìm đến cái chết. Đốt nhang xong, tôi cũng lẳng lặng ra về, mọi người cũng không quan tâm. Tôi về nhà, lục lại mớ đồ cũ của Hồng rồi tình cờ phát hiện quyển nhật ký của cô ấy. Tôi giở từng trang ra xem, có quá nhiều thứ khiến tôi giật mình.
“Hôm nay là sinh nhật mình cũng là ngày chồng đi công tác, mình ở nhà một mình chăm con, mẹ chồng đi cà phê cà pháo với mấy người bạn. Suốt cả một ngày, anh không hề nhắn tin chúc mừng sinh nhật mình, đến khi mình gọi có ý muốn nhắc nhở thì bị anh ấy quát mắng, rồi cúp máy ngang. Lúc đó, mình chỉ biết ôm con mà khóc, cuộc sống hôn nhân, không như mình nghĩ, thật sự rất thất vọng”.
“Hôm nay, mình không phải ở nhà một mình nữa, có mẹ chồng, nhưng bà lại rủ bạn bè về nhà ăn uống, nấu nướng, rất ồn ào, bé Bo không ngủ được, cứ quấy khóc, mình có nói mẹ là nhỏ tiếng cho Bo ngủ, nhưng lại bị mắng như tát nước, làm mình xấu hổ trước nhiều người. Mình không cãi lại, chỉ lặng lẽ lên phòng dỗ con. Mình thấy sự rất mệt mỏi”.
“Mình chết đây, cuộc sống này quá nhiều áp lực với mình rồi, chỉ còn cách chết đi mới được giải thoát. Cuộc sống hôn nhân không màu hồng như mình nghĩ”.
Đọc tới đây, tôi không kiềm nổi nước mắt, cô ấy đã bị chứng trầm cảm sau sinh nhưng tôi không hề nhận ra. Tôi nhớ vợ, nhớ những ngày hai đứa yêu và cưới nhau, thật sự chúng tôi đã rất hạnh phúc, nhưng không ngờ chỉ vì sự vô tâm của tôi mà cô ấy đã ra đi mãi mãi”.
Đàn ông ạ, hạnh phúc trong tầm tay thì nên biết nắm bắt, đừng vô tâm để vụt mất thì có tìm cũng đã muộn.