Chưa từng thấy ai tính toán như mẹ chồng tôi. Bà chỉ tham công tiếc việc ở quê còn con cháu trên thành phố vất vả thế nào mặc kệ.
Tôi với chồng cùng quê nhưng cách nhà nhau hơn chục cây số. Cưới xong tôi cũng ở nhà với mẹ chồng được chục ngày rồi lên thành phố đi làm. Trước còn yêu thì không sao, nhưng làm dâu rồi mới thấy bà quá tủn mủn, nhỏ nhen.
Tính bà nhà quê nên tham công tiếc việc lắm. Nhớ hồi đó tôi là dâu mới về nhưng vừa cưới hôm trước, hôm sau bà đã bắt ra đồng gặt lúa. Tôi ở quê bố mẹ làm nông nhưng cả chục năm rồi đi học có biết cầm cái liềm thế nào đâu. Mẹ chồng lại bảo:
“Ra đồng cho vui con ạ”.Tôi chẳng thấy vui ở chỗ nào, lúc đó có bầu cu Sóc trước 2 tháng rồi nên bị ốm nghén, ra ruộng chưa kịp gặt đã bị say nắng. Từ đó tôi hãi chẳng dám về nhà chồng vào mùa cấy hái cứ trốn bên nhà bà ngoại cho sướng.
Ảnh minh họa: Nguồn CH7.com
Mẹ chồng có 2 trai, 1 gái nên bà xác định sống với chú út ở quê. Lúc tôi sinh đứa đầu bà lên ở được đúng 1 tuần nằm viện rồi đòi về luôn, giữ lại thì bà bảo:
“Tao đi lâu lợn gà ở nhà ai trông”.
Vậy là tôi đẻ đứa đầu chỉ có nhờ bà ngoại. Cháu trên này bà còn ít khi gọi điện hỏi han, coi như người ngoài vậy. Lần này tôi sinh bé thứ 2 bà cũng không ở được lâu, cứ sồn sồn đòi về trong khi bà ngoại đang bị ung thư không chăm cháu được.
Tôi ở nhà 6 tháng thì phải đi làm, con còn nhỏ quá chưa muốn gửi trẻ mà thuê giúp việc lại không yên tâm. Sắp tới chuẩn bị đi làm tôi bảo chồng nhờ mẹ anh lên chăm cháu một thời gian, cứng cáp thì gửi đi trẻ. Nhưng anh nói:
“Bà chẳng lên đâu, tiếc việc nhà lắm”.
Tôi cũng cố gọi biết đâu bà thương cháu đích tôn lại lên trông đỡ thì sao. Nhưng vừa nghe con dâu nhắc đến chuyện nhờ vả bà chặn luôn:
“Mẹ chẳng chăm đứa nào đâu, lên đấy nhà vừa chật vừa bí bách. Cháu quấy khóc đau đầu lắm”.
Tôi cố nài nỉ thêm:
“Mẹ lên vài bữa là quen thôi, giờ bọn con chả biết nhờ ai, thuê thì đắt đỏ lắm tháng cũng mấy triệu”.
Mẹ chồng nói thẳng thừng:
“Tao đã bảo không lên, con ai đẻ ra thì người ấy nuôi. Trước kia tao cũng một mình chăm 3 anh em nó lớn, có nhờ vả được ai đâu. Với lại tao có lên thì việc nhà ai làm”.
Nghe mẹ chồng nói vậy mà tôi chán hẳn. Cháu thì là cháu của bà chứ ai, lên trông cháu mà cũng phải tính toán như vậy. Giờ không nhờ được mẹ chồng tôi đành phải thuê người vừa tốn tiền lại cũng chẳng an tâm chút nào các chị ạ.