Mẹ tôi liền đanh thép trả lời thông gia rằng: ‘Chỉ vì một lý do rằng nó chửa trước mà không cho nó đi cửa trước thì tôi xin phép đưa con tôi về’.
Người mẹ nào cũng vậy chỉ cần nhìn thấy cảnh con mình bị bắt nạt, bị ức hiếp thì chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ qua cho kẻ đã làm điều đó. Sinh con cái ra ai cũng muôn được yêu thương không ai muốn rằng con gái mình bị nhà chồng ghẻ lạnh cả.
Ngày đầu được bạn trai đưa về ra mắt con gái đã òa khóc nói với mẹ rằng mẹ anh chẳng thích gì mình cả. Nhưng rồi, mẹ cũng chỉ biết an ủi thôi cố gắng. Chắc con làm điều gì đó khiến họ không hài lòng rồi. Bởi vì mẹ biết mẹ chẳng thể nào khuyên con gái mình bỏ đi mối tình mà nó tha thiết đến thế được.
Vun vén cho con cũng là một điều tốt, có lẽ mẹ nghĩ vậy. Nhưng người ta nói cái gì cũng có giới hạn của nó. Không thể nào mà chấp nhận những chuyện quá đáng được. Đã là một người mẹ thì bất kể đó là lý do gì thì người mẹ ấy cũng muốn dùng mọi cách để bảo vệ con. Bà cũng vậy, là mẹ nên bà sẽ không bao giờ để con mình phải chịu thiệt thòi.
Con gái lấy chồng là niềm vui. Chẳng hiểu sao người mẹ ấy lại thấy có chút gì đó chạnh lòng. Cũng đúng, chỉ vì con gái bà mang bầu trước thế nên gia đình nhà bên kia người ta mới bắt buộc phải đồng ý cho hôn sự này. Vì thế mà gia đình nhà thông gia không có vui vẻ gì cho cam. Thôi thì trộm nghĩ giờ biết sao được, con gái thì thế rồi nó lại yêu chồng như thế cũng chỉ cầu mong cho con được hạnh phúc, êm ấm. Vậy mà người phụ nữ ấy lại nhìn bà một cách vô cùng khó chịu rồi nói:
– Con gái bà chửa trước thì chỉ được đi cửa sau thôi. – bà đã hơi choáng rồi, nhưng là mẹ của cô dâu thì mình phải bảo vệ con gái mình chứ, bà lập tức nói:
– Tôi biết con gái tôi có chửa trước. Nhưng nếu gia đình nhà bà đã không trân trọng con bé ngay ngày mới đầu như vậy. Chỉ vì một lý do rằng nó chửa trước mà không cho nó đi cửa trước thì tôi xin phép đưa con tôi về. Gia đình chúng tôi sẵn sàng chờ đợi có người đến đưa con bé đi vào nhà mình bằng cửa trước đường đường chính chính trở thành con dâu họ. Nó chửa trước nhưng con bé không có lỗi, đứa con, đứa cháu trong bụng nó mang không có lỗi.
– Tôi, tôi… – bà thông gia cúi gằm mặt lắp bắp vài ba chữ không thốt nên lời thì mẹ cô dâu nói tiếp:
– Tôi đến đây để gả con gái đi đến 1 gia đình mà tôi muốn ở gia đình đó người ta thương yêu con gái tôi như con đẻ của mình chứ không phải coi con gái tôi là của nợ chỉ muốn vứt bỏ nó đi. Nếu bà ngay từ đầu đã không muốn có hôn sự này. Bà tự vứt bỏ đứa con dâu và đứa cháu của bà thì sau này cũng đừng bao giờ hi vọng có cơ hội tìm lại để nhận đứa cháu ấy. Bà nên nhớ rõ điều đó bà thông gia ạ. Giờ xin phép tôi hủy hôn sự này để đưa con tôi về.
– Tôi xin lỗi, tôi nghĩ lại rồi….
Bỏ qua câu nói ấy mẹ dắt cô con gái về. Mẹ là mẹ, mẹ có thể nuôi con đến hết cuộc đời của mình. Ngoài kia nếu không ai yêu thương con thì còn có cái gia đình này bất cứ lúc nào cũng yêu thương con vô điều kiện. Tất cả các cô gái cũng vậy, hãy nhớ kĩ điều ấy. Con gái sinh ra là để được yêu thương. Nếu đã bị phủ nhận thì đừng cố gắng nữa. Người ta đã không yêu thương mình được cố gắng cũng chỉ đến thế mà thôi. Bà không biết tương lai của con sẽ ra sao. Nhưng với tư cách của một người làm mẹ thì bà tin quyết định ngày hôm nay của bà là đúng. Dù có thế nào thì con gái bà vẫn xứng đáng được người khác tôn trọng.