Hóa ra đây chính là thứ thuốc mẹ tôi đã âm thầm đưa vợ đi hốt và bắt cô ấy phải uống hàng ngày.
Tuấn và Mai đã quen nhau 2 năm. Tuấn đẹp trai, điềm đạm và là con một gia đình khá giả. Bố mẹ chỉ có duy nhất một mình anh. Ông bà tuổi cao, rất mong có cháu bồng bế. Tuấn cũng dẫn Mai về nhà chơi vài lần nhưng mẹ Tuấn vẫn có vẻ không ưng. Bà chê Mai gầy gò, vòng 1, vòng 3 không có sợ không thuận đường con cái.
Nhưng Tuấn nhất quyết chỉ lấy cô làm vợ, ngoài ra anh sẽ không chấp nhận bất kỳ cô gái nào. Tuấn hiểu, để có thể tìm được một cô gái dịu dàng, biết điều và yêu mình như Mai không phải dễ. Hơn nữa, ngoài kia có bao nhiêu cô gái bé nhỏ vẫn sinh được con. Tuấn không tin Mai lại nằm ngoài số đó, dẫu biết chuyện con cái là lộc trời cho.
Sợ phật lòng con trai, cũng là mong mỏi có cháu bế mà mẹ Tuấn đành miễn cưỡng đồng ý. Lấy nhau về, Mai và Tuấn suốt ngày quấn quýt, bản thân hai người cũng rất mong sớm có con. Nhưng trời chẳng thương, đã 2 năm trôi qua, cái bụng Mai vẫn phẳng lỳ như vậy. Vợ chồng Tuấn sốt ruột 1 thì bà mẹ sốt ruột 10. Bà cứ ra nhắc, vào đánh tiếng, chủ yếu nói Mai.
Tuấn hiểu chuyện nên cũng nhẹ nhàng bảo bà: “Chuyện con cái là lộc trời, mẹ cứ nhắc mãi thế. Bọn con cũng còn trẻ mà mẹ. Con cũng đi khám theo ý mẹ, bác sĩ nói có vấn đề gì đâu, đầy cặp vợ chồng người ta mất 4, 5 năm đó thôi”. Mẹ Tuấn liền hậm hực: “4,5 năm kệ chúng nó, tao già rồi, tụi bay không nhanh thì lúc tao chết cũng không được nhìn mặt cháu. Mà mẹ cũng bảo con từ ngày xưa rồi, thứ con gái vừa gầy, vừa bé chẳng có sức sống như thế thì đường sinh đẻ cũng khó. Giờ thấy chưa?”.
Tuấn gắt lên: “Mẹ buồn cười nhỉ, chuyện con cái là ở hai đứa chứ đâu phải mình vợ con”. Mai nghe cũng chỉ biết im lặng, cô vốn sợ mẹ chồng ngay từ những ngày đầu về làm dâu.
Hôm đó, nhân lúc Tuấn đi công tác, mẹ chồng gọi Mai để đi cùng bà đến một nơi mà bà đã lên kế hoạch từ trước. Bị mẹ chồng át vía nên việc gì Mai cũng nghe theo bà. Lần này, thấy mẹ bảo đi thì Mai cũng chỉ biết đi, không dám hỏi.
Mẹ chồng dắt Mai đi đến một vùng quê xa xôi, cách thành phố nơi cô ở phải mất nửa ngày xe chạy. Đến nơi, hai người còn phải đi sâu vào trong một ngôi làng nhỏ nằm giữa những vách núi âm u. Hóa ra bà đưa Mai đến nhà một ông thầy cúng. Sau một ngày bị ông thầy “làm phép” với những âm thanh hỗn loạn của trống phách, mẹ con cô trở ra về với một bọc thuốc bí ẩn. Ông thầy dặn, cứ 5h sáng, Mai phải pha thuốc uống. Khi uống phải chọn hướng đông, nơi có mặt trời mọc và đọc thần chú. Cứ làm thế 30 ngày thì sẽ có thai.
Mặc dù ghê sợ bài thuốc quái quỷ này nhưng vốn sợ mẹ chồng nên Mai nhắm mắt làm theo. Sau hôm đó, Mai như người mất hồn, Tuấn hỏi gì cũng không nói. Lạ là suốt cả tuần nay, cứ tầm 5h sáng Tuấn lại thấy Mai lẻn xuống bếp, lỉnh kỉnh pha một cốc gì đó và mang ra ban công, vừa uống vừa lẩm bẩm. Đến rón rén đi đằng sau vợ, chứng kiến vợ vừa cầm cốc nước đen ngòm vừa nhắm mắt nhắm mũi uống. Lắng tai nghe hết những điều vợ tự thì thầm nội dung câu thần chú liên quan đến việc cầu thai Tuấn giận run người… Còn về phần Mai khi quay người lại, bắt gặp Tuấn đang đứng đó “mắt chữ O, mồm chữ A”, cô chỉ biết bối rối nhìn chồng lắp bắp không nói nên lời.
Cuối cùng sau sự tra khảo của chồng, Mai cũng đành nói thật. Mẹ chồng bắt cô uống thuốc của ông thầy cúng để sớm đậu thai nếu không sẽ bắt ly hôn. Mai đành chấp thuận theo vì thực sự cô rất yêu chồng.
Tuấn nghe xong giận run người. “Thứ thuốc lăng nhăng ở đâu mà mẹ bắt em uống nhỡ có gì nguy hiểm thì sao chứ. Con cái ai chả mong nhưng đâu phải cứ muốn là được, mai hai vợ chồng nói chuyện với mẹ. Nếu mẹ còn như vậy, hai đứa ra ở riêng”. Mai lên tiếng: “Mẹ cũng chỉ là mong cháu thôi mà”. “Kể cả mong cũng không thể như vậy, em ngốc quá đấy, anh cấm em uống nữa, đi ngủ thôi, thương vợ anh quá”.
Sau chuyện đó mẹ chồng không dám bắt nạt Mai nữa. Vợ chồng cô cũng quyết định thử phương pháp thụ tinh nhân tạo. Hơn 2 năm sau Mai cũng có tin vui nhưng người mừng nhất vẫn là mẹ chồng. Lúc này bà mới quay ra xin lỗi con dâu về những gì bà đã bắt Mai làm trước đó. Nhưng hạnh phúc vì sắp được làm mẹ, Mai gần như quên hết. Với cô, hiện tại mới là thứ đáng trân trọng.