Mở camera xem vợ ở nhà thì thấy g ã đàn ông l ạ đi vào phòng, tôi lao về nhà mới biết mình lấy đúng người

Tin Tức

Vợ tôi có dáng người chỉ cao khoảng 1m55 nhưng ai cũng khen là xinh xắn, có vẻ đẹp h út h ồn.

Tôi còn nhớ rõ cảm giác tự hào khi cưới được người vợ đẹp, khiến cả đám bạn bè cứ mãi ngưỡng mộ, hỏi bí quyết làm sao có thể lấy được người vợ như cô ấy. Thật ra, vợ tôi không phải người mẫu hay hoa hậu đẹp xuất sắc gì, cô ấy chỉ cao 1m55, nhưng nét nào trên gương mặt cũng sắc sảo, đôi mắt to tròn cuốn hút đến mức bất cứ ai gặp cũng phải dừng lại nhìn.

Cưới được một người vợ mà ai cũng khen xinh đẹp khiến tôi luôn cảm thấy cần phải chăm chút và quan tâm nhiều hơn. Chúng tôi dùng chung iCloud, để dù ở đâu, tôi vẫn có thể theo dõi mọi việc. Không phải vì tôi thiếu tin tưởng vợ, mà là một nỗi lo âm thầm, đặc biệt khi chúng tôi chưa có con.

Vợ tôi vẫn còn trẻ, cô ấy thích du lịch, thích tận hưởng thời gian với bạn bè, trong khi tôi lại bận rộn với công việc, không có nhiều thời gian bên cạnh vợ. Vậy nên bên cạnh sự tin tưởng, trong lòng tôi cũng luôn có một chút đề phòng, muốn giữ cô ấy cho riêng mình và tôi cũng muốn đề phòng trước mọi nguy cơ có thể xảy ra gây ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình.

Nhất là khi vợ tôi luôn tìm cách trì hoãn chuyện sinh con. Cô ấy muốn đợi đến khi hoàn thành chương trình thạc sĩ và ổn định sự nghiệp, nghĩa là phải đợi thêm 3 năm nữa, lúc đó vợ tôi đã 33 tuổi. Sự khác biệt trong mong muốn này đã không ít lần gây ra những mâu thuẫn giữa chúng tôi.

Dù trong lòng tôi rất yêu vợ nhưng chỉ duy nhất có việc trì h oãn việc sinh con là khiến tôi l ăn tă n. Thậm chí, tôi thuyết phục cô ấy nhiều lần không được đã khiến tôi có suy nghĩ rằng, có lẽ, cô ấy thật sự không yêu tôi và cô ấy sợ rằng hôn nhân giữa chúng tôi sẽ không lâu bền nên chưa muốn sinh con ngay mà vẫn muốn ‘th ử  l òng’ tôi xem thế nào.

Hiện tại vợ tôi cũng chỉ ở nhà học online, chẳng có nhiều chuyện để kể với nhau như trước. Một ngày nọ, khi đang làm việc, tôi mở camera để xem vợ đang làm gì ở nhà thì bất ngờ thấy cô ấy dẫn một người đàn ông lạ vào. Ngay lập tức, chỉ sau 3 phút, camera bị ngắt kết nối.

Bất chợt, tim tôi đ ậ p mạnh, lòng đầy nghi ngờ. Bình thường ổ cắm điện camera nhà tôi ở vị trí rất kh uất, không thể có chuyện vô tình hay vướng vào cái gì đó mà bị lỏng ra được. Việc ngắt kết nối chỉ có duy nhát 1 lý là có ai đó đã cố tình rút dây cắm điện để che giấu điều gì đó. Trong lòng tôi bỗng dấy lên muôn vàn câu hỏi: Cô ấy đã dẫn ai về nhà, tại sao lại chủ động ngắt kết nối camera, cô ấy đang muốn che giấu điều gì.

Không suy nghĩ thêm, tôi vội vàng b ắt xe về nhà vì tôi biết nếu mình không thể làm rõ sự việc thì trong lòng mãi sẽ tồn tại những nghi ngờ mà không thể nào hóa giải được.

 

Nhà tôi cách công ty không xa, chỉ mất 10 phút là tới nơi. Tôi mở cửa, tim đ ậ p thình thịch, và cảnh tượng trước mắt ở trong phòng ngủ khiến tôi s ững s ờ, đ ánh rơi cả v í   t i ề n xuống đất. Vợ tôi đang v ạch áo lên, còn người đàn ông kia cầm theo một cây kim ti êm.

Sự gi ận dữ b ùng lên trong lòng tôi, tôi h ét lớn:

– “Em và anh ta đang làm gì vậy?”.

Người đàn ông tỏ ra ngơ ngác, không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vợ tôi lại bình thản, không hề tỏ ra b ối rối. Cô ấy nhẹ nhàng quay sang tôi, nói:

– “Sao anh lại về giờ này? Em đang tính không kể cho anh nghe mà”.

Tôi gằn giọng, cảm xúc  lẫn l ộn giữa giận dữ và h oang m ang: “Em dẫn người đàn ông về nhà giữa ban ngày ban mặt mà còn nói chuyện tỉnh thế nhỉ?”.

Vợ tôi cười nhẹ, nhưng không có vẻ gì là đ ùa c ợt:

– “Anh làm quá rồi. Chuyện là em đang lên kế hoạch tr ữ tr ứng. Hôm nay, nhân viên y tế tới tiêm thuốc kích tr ứng cho em. Em s ợ không dám tự làm nên mới đặt lịch hẹn họ tới”.

Tôi ngẩn người, sự nghi ngờ dần tan biến, tôi hỏi tiếp: “Vậy sao em phải đi tr ữ tr ứng? Sao em lại phải ngắt kết nối camera?”.

Vợ tôi nhẹ nhàng đáp, giọng cô ấy vẫn bình tĩnh:

– “Em muốn vài năm sau khi sinh con thì trứng vẫn khoẻ, con mình cũng sẽ khoẻ mạnh hơn. Em nghĩ anh cũng muốn có con mà. Với lại em muốn ngắt camera để giấu anh chuyện này, anh mà biết thì có khi đã ngăn cản em từ đầu rồi”.

Nghe xong, tôi thở phào nhẹ nh õm, cảm giác như một gánh nặng đã được trút bỏ. Những lo lắng, hoài nghi ban đầu tan biến, thay vào đó là sự tin tưởng và tình cảm dành cho vợ mình. Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

– “Anh thật sự đã lo lắng quá nhiều. Cảm ơn em vì đã giải thích, và cũng cảm ơn vì em luôn nghĩ cho tương lai của chúng ta”.

Những ngày sau đó, tôi dành nhiều thời gian hơn để chăm sóc vợ sau mỗi lần cô ấy tiêm th u ốc  k ích tr ứng, trong lòng tr àn đầy niềm vui và hy vọng khi nghĩ đến viễn cảnh vài năm nữa chúng tôi sẽ đón chào những đứa con đáng yêu đến với cuộc sống của mình.