Lần nào về đến nhà chồng dưới quê tôi cũng ám ảnh chiếc bể xi măng cũ kĩ, lần này tôi kh ông nh ượng b ộ mà yêu cầu đ ập b ỏ, nếu không sẽ l y h ô n

Tin Tức

Cho đến giờ này sau nhiều năm lấy chồng, điều khiến tôi mệt mỏi nhất có lẽ chẳng giống với bất kì người phụ nữ nào. Không phải chuyện tiểu tam, không phải chuyện kinh tế gia đình hay chuyện mẹ chồng-nàng dâu, mà khúc mắc lớn nhất giữa vợ chồng tôi chính là chuyện cái b ể chứa nước ở quê.

Tôi lấy chồng xa. Nhà tôi và nhà chồng cách nhau 180km. Chúng tôi cùng sinh ra ở vùng quê, nhưng nhìn nhận một cách khách quan, quê tôi phát triển, hiện đại hơn quê chồng.

Trong 5 năm yêu nhau, tôi chỉ về nhà anh 2 lần. Thuở đó, chúng tôi xác định mua nhà, an cư lập nghiệp ở thành phố nên tôi không quan trọng chuyện nhà chồng giàu hay nghèo, nhà to hay nhỏ.

Thế nhưng, cho đến bây giờ tôi mới nhận ra, suy nghĩ trước đây của mình là sai lầm. Sự khác biệt giữa văn hóa, lối sống, nếp sinh hoạt giữa tôi và chồng như một chướng ngại vật trong cuộc hôn nhân này. Tôi phải chật vật mất rất nhiều thời gian để chuyện hòa nhập được với cuộc sống của gia đình chồng.

Ở quê tôi, mọi nhà đều dùng cả nước giếng khoan lẫn nguồn nước sạch. Nước giếng khoan dùng để tắm giặt, sinh hoạt. Nguồn nước sạch dùng để ăn uống, dĩ nhiên vẫn qua bình lọc nước.

Quê chồng tôi thì khác, mọi nhà đều dùng nguồn nước do công ty nước sạch cung cấp. Ngặt một nỗi, cách trữ nước của nhà chồng tôi lại có vấn đề.

Trong khi người người nhà nhà dùng bể chứa nước inox thì nhà chồng tôi vẫn dùng bể xi măng xây từ gần 20 năm trước đó. Chiếc bể xi măng ấy lại quá nhỏ để chứa nước cho một gia đình 6 người dùng.

 

Chỉ vì cái bể chứa nước mà tôi không muốn về quê chồng, ảnh minh họa, nguồn: dSĐ


Chưa kể, mỗi lần về quê, chồng tôi còn gọi anh chị em đến tụ tập gần như đủ 3 bữa/ngày. Một b ể nước đầy có khi chỉ dùng một ngày đã hết. Trong khi đó, 4 ngày họ mới cấp nước sạch một lần.

 

Giải pháp cho tình huống này của nhà chồng tôi là dùng nước mưa. Nhà anh có một chiếc bể xi măng khác dùng để chứa nước mưa. Nước mưa chảy từ trên mái xuống rót thẳng vào bể.

Mỗi lần về quê, đặc biệt là dịp lễ, Tết phải ở lại dài ngày, tôi đều s ợ h ãi với nguồn nước sinh hoạt ở đây. Ngay cả chiếc bể xi măng chứa nước sạch cũng mọc đầy r ong r êu. Chiếc mái che nửa kín, nửa hở, mọi người thường dùng chiếc xô nhỏ nhúng vào lấy nước mà không để ý đấy xô sạch hay bị dính đầy bụi bẩn.

Ấy vậy mà tôi chỉ mong nước sạch trong cái bể ấy đủ để nhà tôi dùng trong suốt những ngày ở đây. Nhưng không, nước thì ít mà người dùng thì nhiều, thường chỉ chưa đến một ngày đã cạn. Nhà tôi phải chuyển qua dùng bể nước mưa mà nước trong chiếc bể ấy thì… tôi rất s ợ.


Hồi mới về nhà chồng, tôi đã góp ý với chồng mua thêm bể inox để trữ nước. Anh chần chừ mãi, lúc thì bảo chưa có thời gian, lúc lại nói chưa sắp xếp được nơi để bể. Tôi gợi ý để bể nước trên mái nhà thì anh nói, s ợ bể nặng, s ậ p mái nhà.

Sau này có con nhỏ, thấy việc thiếu nước và nguồn nước không đảm bảo vệ sinh ảnh hưởng quá nhiều, tôi càng gắt gao hơn việc này. Tôi bảo anh đập hai chiếc bể xi măng kia đi, thay vào đó là hai bể chứa nước inox cỡ lớn, đảm bảo trữ đủ nước dùng cho cả tuần lại sạch sẽ. Về điều kiện kinh tế thì nhà tôi không giàu nhưng cũng không khó khăn khi mua bể.

Chồng tôi lại bảo, chiếc bể xi măng gắn liền với tuổi thơ của anh, là kỷ niệm ông bà anh để lại nên anh không nỡ đập bỏ. Sau này tôi mới biết, thực ra người không muốn đập bể xi măng, thay bằng bể inox là mẹ chồng. Còn lý do vì sao thì tôi không rõ.

Chuyện nước nôi khiến tôi ng ại về nhà chồng, nhất là tôi s ợ nó ảnh hưởng tới sức khỏe của các con nhỏ. Mỗi lần về, tôi lại lo chuyện nước tắm, nước pha sữa, nước nấu đồ ăn cho con. Có lúc, tôi phải lén đem bình sang nhà hàng xóm, xin chút nước sạch về nấu nước cho con uống. Hoặc có lần, tôi phải cất công nh ét chục chai nước lọc dưới đáy vali để về quê sẵn có nước dùng.

 

Nhưng con tôi vẫn không tránh khỏi những lúc phải tắm bằng nước trong bể nước mưa. Không hợp nước, con hay bị ng ứa ng áy, mẩn đỏ khiến tôi vô cùng x ót ruột.

Vì chuyện này, vợ chồng tôi hục hặc với nhau liên tục. Anh cho rằng tôi ra vẻ t iểu th ư, chê b ai nhà chồng, kh inh r ẻ nhà anh không có điều kiện giàu sang. Thậm chí, anh còn buông lời m ắng nhiếc tôi m ỗi khi chúng tôi bàn về vấn đề này. Còn tôi thì chỉ nghĩ cách làm sao trì hoãn việc đưa con về nhà chồng, để không phải sử dụng nguồn nước mất vệ sinh.

Nói thì ai cũng thấy là một chuyện rất đơn giản vì nhà tôi h oàn toàn có đủ điều kiện để mua bình inox chứa nước, nhưng vấn đề là mẹ chồng và chồng tôi đều không đồng ý và nhất quyết giữ lại cái bể xi măng như vậy.

Nhiều lúc tôi nghĩ, chả nhẽ vì chuyện cỏn con này mà chúng tôi không giữ được  hôn nhân nhưng thật sự mỗi lần về quê chồng thấy các con dùng nguồn nước mất vệ sinh tôi thấy bức xúc lắm mà không biết làm sao!