Tôi nhận ra rằng thất bại lớn nhất của đàn ông chính là cuối đời chẳng có gia đình, vợ con, lầm lũi không một nơi ấm áp để về.
Tôi là một người đàn ông khá nổi bật, ngoại hình ưa nhìn, công việc kiếm nhiều tiền. Vì thế đối với tôi có được vợ đẹp, con ngoan là điều dễ dàng. Vợ tôi là người hiểu chuyện, cô ấy chưa từng bất mãn với công việc phải tiếp xúc với nhiều phụ nữ của chồng. Cô ấy tôn trọng tôi, và hơn hết là biết hy sinh vì gia đình.
Vợ chồng tôi hạnh phúc suốt 7 năm với một trai một gái đủ nếp đủ tẻ. Tôi vẫn lao vào kiếm tiền, đôi lúc còn phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt. Nhưng tôi không bao giờ đi quá giới hạn, có chơi thế nào cũng biết đường về nhà. Tôi đã nghĩ, đời này có người đàn ông nào có tiền mà không chơi bời? Đàn ông khôn ngoan thì chơi phải biết điểm dừng để vợ không biết, để gia đình không lục đục
Vợ chồng tôi hạnh phúc suốt 7 năm với một trai một gái đủ nếp đủ tẻ. Ảnh minh họa
Người đàn ông ngoại tình như tôi không ngờ có những cuộc chơi nguy hiểm hơn bản thân nghĩ. Hậu quả chẳng lường trước được chính là cô nhân tình nhỏ bé của tôi có thai, dù rằng tôi đã rất cẩn thận khi ngoại tình. Tôi bắt đầu nghi ngờ đứa trẻ đó không phải là con của tôi. Nhân tình muốn tôi cưới cô ta, còn tôi một mực muốn cô ta chứng minh đó là con của tôi.
Đỉnh điểm giằng co chính là khi nhân tình tìm đến vợ tôi với tờ giấy khám thai. Vợ tôi là người phụ nữ đơn thuần, chỉ cần có thế là đủ đánh gục cô ấy. Vợ tôi bất tỉnh trước cú sốc chồng phản bội. Tôi đã cố gắng thuyết phục vợ rằng đó không phải là con của tôi. Tôi cầu xin cô ấy cho tôi thời gian, chắc chắn khi đứa trẻ được sinh ra mọi chuyện sẽ kết thúc. Vợ tôi sau một thời gian suy nghĩ, cuối cùng cũng chọn lựa tin tưởng tôi.
Đáng tiếc là đứa trẻ đó quả thật là con của tôi. Tờ giấy xét nghiệm ADN 8 tháng sau đó đã cuốn phăng gia đình từng hạnh phúc của tôi. Vợ tôi quyết định ly hôn, cô ấy nghĩ rằng đứa trẻ kia cũng cần một danh phận, cô ấy cũng không đủ bao dung để nuôi con của người khác. Dù tôi có van xin thế nào, vợ tôi cũng không thay đổi quyết định. Phiên tòa ly hôn kết thúc, tôi chỉ có thể nhìn vợ dẫn hai con rời đi.
Tháng ngày sau đó của tôi chưa từng có một gia đình để về. Dù rằng tôi vẫn phải ở cạnh nhân tình để chăm sóc đứa trẻ, nhưng chúng tôi không thể hạnh phúc. Sau đó, cô ta cũng bế con rời đi. Trước khi đi, cô ta nói tôi không xứng đáng làm chồng, sống cạnh người đàn ông vô hồn như tôi quá hoang phí đời. Cũng không sai, một kẻ từng tự tay đập nát gia đình của mình thì sao còn xứng đáng làm chồng của ai?
Đến độ tuổi 50, tôi vẫn có tiền, có địa vị, vẫn có thể cặp bồ nếu tôi muốn. Nhưng tôi luôn cảm thấy mình chẳng có gì cả. Tuổi già ập đến, với bệnh tật dày vò, với cuộc sống trước mắt cứ mờ nhạt đi, tôi chỉ muốn có một gia đình để về, một người bạn đời để bầu bạn, một tuổi già bên con cháu.
Tôi từng có vợ, nhưng giờ cô ấy đã là vợ người khác. Tôi cũng có con, nhưng chúng chưa bao giờ muốn gần bên tôi. Chúng cho rằng một người đàn ông ngoại tình sẽ không dạy cho chúng được điều gì tốt đẹp. Tôi mới nhận ra rằng thất bại lớn nhất của đàn ông chính là cuối đời chẳng có gia đình, vợ con, lầm lũi không một nơi ấm áp để về.