Tôi tên là Lương, năm nay 54 tuổi, tôi kết hôn với chồng cũ thông qua bà mối cách đây 30 năm. Cưới nhau chưa được bao lâu thì tôi phát hiện ra chồng cũ nghiện hút, nhậu nhẹt, đánh bài đủ thứ, tôi đã cố gắng nhẫn nhịn vì con gái nhưng cứ hễ không vui chồng tôi lại đánh tôi, có lần còn đánh cả con gái. Tôi muốn ly hôn nhưng anh ta dọa tôi không được bỏ đi.
Sau này, tôi đã tìm cơ hội đem con gái đi bỏ trốn ở nơi khác, hai mẹ con nương tựa nhau. Tôi không được học hành, không có người quen, phải làm những công việc nặng nhọc để mưu sinh. Nhưng tôi không hối hận chút nào về quyết định của mình, cho dù có cho lựa chọn lại tôi vẫn sẽ quyết định trốn đi. Trong những năm ấy, con gái là tất cả đối với tôi, quan trọng hơn cả bản thân tôi.
Sau này, khi con gái đi lấy chồng, lúc đầu tôi luôn lo lắng con rể sẽ đối xử tệ bạc với con gái. Sợ rằng con gái bị ăn hiếp nên thỉnh thoảng tôi lại gọi điện hỏi thăm xem thế nào. Con gái tôi là đứa hiểu biết, luôn thương mẹ, những ngày rảnh rỗi con gái thường đưa con rể về quê thăm tôi.
Con rể tôi chăm sóc con gái tôi rất tốt, cũng rất siêng năng, làm hết tất cả mọi việc. Cho dù là bửa củi, gánh nước, cho lợn ăn, nhưng con rể vẫn sẵn sàng học hỏi.
Người ta thường nói “Dùng thời gian mới thấy được lòng người”. Dần dần, tôi cũng cảm thấy con rể là một đứa trẻ rất đơn thuần, rất thích hợp với người ngây thơ và lương thiện như con gái tôi. Khi đó những lo lắng trong lòng tôi mới dần mất đi.
Hàng tuần, con gái vẫn về thăm tôi, nhưng gần đây, cả hai tuần trời không thấy con gái về nhà. Kể cả trong các dịp lễ. Tôi lo lắng, hy vọng không có chuyện gì xảy ra. Gọi điện thì con gái nói rằng nó không sao, chỉ bảo vì công việc bận nên không thể về thăm tôi được, và chúng sẽ sắp xếp thời gian về nhà sau. Nhưng với trực giác của một người mẹ, tôi thấy không ổn, nên đã quyết định lên thành phố gặp con gái.
Tôi hấp món thịt lợn rán mà con gái và con rể yêu thích, tôi cũng để dành 20 quả trứng gà mang cho cháu ngoại. Nhìn đồ nặng trĩu, trong lòng tôi cũng trĩu nặng theo.
Sau nửa giờ đi bộ trên đường núi, và thêm ba giờ trên xe buýt, cuối cùng tôi đã đến được nhà con gái. Con gái và con rể không có ở nhà, tôi gọi điện nhưng không ai bắt máy. Sau đó con gái tôi gọi lại, tôi nói vừa đến nhà con, và hỏi xem hai đứa đi đâu? Con gái tôi tức giận nói rằng có phải tôi rảnh quá rồi không, không để cho nó có không gian riêng? Con rể cũng trả lời điện thoại và nói rằng chúng đang đi xem phim, chúng sẽ về nhà sau khi bộ phim kết thúc.
Tôi không ngờ lo lắng của mình là thừa, con gái lấy chồng thì chỉ muốn ở bên chồng, còn mặc kệ mẹ ruột. Còn cho rằng tôi đến là để gây thêm rắc rối cho chúng. Tôi đã sai và tự trách mình, và tôi đã đợi chúng ở ngoài của hai giờ để chờ chúng về nhà.
Con rể tôi bước vào không thèm nhìn tôi, con gái tôi nói:
“Mẹ, mẹ thực sự đến mà không hỏi qua ý kiến của chúng con. Chúng con định đi chơi một ngày, nhưng bây giờ đều không được nữa rồi”.
Tôi lấy đồ ra nghĩ rằng chúng sẽ vui vẻ đón nhận nhưng con rể tôi không thèm nhìn, và bảo mấy thứ này có thể mua được bên ngoài.
Lúc đó đã gần hai giờ chiều, tôi đói lắm, con rể vừa ăn cơm ở ngoài nên quay vào bếp bưng cho tôi một tô mì còn thừa từ sáng cho tôi ăn. Nhìn bát mì, tôi đã bật khóc.
Ăn xong bát mì còn sót lại mà nước mắt tôi lưng tròng, quyết định rời đi ngay lập tức, vì tôi không muốn phải xấu hổ ở đây? Con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, dù có đi ăn xin cũng không đến nhà nó nữa. Tôi chuẩn bị ra về với ba lô trên lưng, nhưng con gái và con rể không giữ tôi lại. Lòng tôi càng lạnh hơn, tôi mở cửa bước ra ngoài.
Khi đến trạm xe buýt, tôi mới sực nhớ ra rằng tiền của mình đều để ở ghế sofa nhà con gái. Tôi đã đếm hết mấy triệu bạc dành dụng được, gói vào túi ni lông định bí mật đưa cho con gái nên không còn tiền đi xe nữa. Vừa nghĩ đến cách cư xử của con gái và con rể hôm nay, tôi càng giận, quyết định quay lại lấy tiền.
Tôi chạy đến căn hộ của chúng, cửa vẫn chưa đóng, tôi bước vào phòng khách, nhưng nghe tiếng khóc từ trong phòng ngủ, đó là giọng của con gái tôi:
Con gái nói:
“Em rất sợ ca mổ ngày mai. Chẳng phải lúc nãy bác sĩ ở bệnh viện nói tỷ lệ ca mổ thành công không đến 20% sao, nếu em có xảy ra điều gì hy vọng anh hãy chăm sóc cho mẹ em nhé. Hôm nay đối xử với mẹ như vậy em thấy rất có lỗi, cũng chỉ vì sợ mẹ ở đây sẽ biết sự thật này”.
“Sẽ không sao đâu. Anh sẽ luôn ở bên em, khi nào em khỏi bệnh, chúng ta sẽ đến gặp mẹ để xin lỗi”.
Tôi không còn nghĩ đến điều gì nữa, lao vào phòng ngủ, vừa khóc vừa hỏi con rể chuyện gì đã xảy ra với con gái. Con rể nói rằng con gái tôi có một khối u trên đầu, ngày mai sẽ mổ, nhưng vì nằm cạnh động mạch nên ca mổ rất nguy hiểm.
Lúc đó, dù trái tim tôi nhói đau nhưng có lẽ là một người mẹ, tôi biết mình không thể nào mất bình tĩnh, làm rối lên vào lúc này được. Khi đó, tôi ôm con gái vào lòng và nói:
“Con đừng sợ, mẹ sẽ lo cho con của con, mẹ sẽ luôn là chỗ dựa cho con”.
Đêm đó, tôi và con rể trằn trọc trước giường con gái, đều thầm cầu mong ngày mai sẽ bình an vô sự.
Sáng hôm sau, chúng tôi đến bệnh viện, làm xong các loại kiểm tra, hai giờ chiều ca mổ bắt đầu, con gái tôi đến mười giờ tối vẫn chưa ra, tôi và con rể ôm nhau khóc.
Sau ca mổ, con gái tôi nằm viện thêm 15 ngày nữa, 15 ngày đó nhìn con rể chăm sóc con gái rất chu đáo, tôi thấy an tâm vô cùng. Chưa bao giờ trong đời tôi được hưởng vị ngọt của tình yêu giống như tình cảm của con rể dành cho con gái. Tôi mong rằng ông trời sẽ bù đắp cho con gái tôi.
Thấy thương con gái và con rể, tôi cũng nguôi ngoai nỗi nhớ con gái, và tôi bắt đầu tin con đã gặp được tình yêu đích thực. Tôi mới ngoài năm mươi, đã đến lúc phải suy nghĩ về những vấn đề của riêng mình, tôi đã cô đơn suốt những năm qua. Trong những ngày tháng tới, tôi hy vọng có thể tìm được một người có thể cùng nhau vượt qua khó khăn, có thể ở bên tôi.