Mùa hè năm nay, các cháu ở quê lên chơi khiến tôi cảm thấy rất mệt mỏi nhưng chồng tôi không bao giờ chịu thông cảm.
Tôi sống cùng chồng và con nhỏ trong một căn chung cư ở Hà Nội. Chúng tôi mới mua được nhà hồi đầu năm. Nghỉ hè năm nay, các cháu của chồng tôi từ quê lên chơi khiến cuộc sống của tôi đảo lộn hoàn toàn.
Chúng tôi sống trong một căn chung cư có 3 phòng ngủ, đủ thoải mái cho gia đình nhỏ của mình. Sau khi mua được nhà, gia đình tôi đã ổn định cuộc sống. Tôi đang yên ấm, vui vẻ thì mọi thứ thay đổi khi các cháu của chồng lên chơi.
Ngay từ khi nhận được cuộc gọi của chị chồng và em chồng, tôi đã cảm thấy lo lắng. Họ thông báo rằng sẽ gửi các cháu lên Hà Nội chơi hè và vì “nhà bác rộng rãi, trên phố cũng có đủ chỗ cho các cháu vui chơi”.
Tôi cố gắng giữ thái độ hòa nhã, nhưng thực lòng tôi không hề mong đợi điều này. Nhà tôi không đủ rộng rãi để tiếp đón 5 đứa trẻ nghịch ngợm ở lại cả mùa hè.
Tôi rất mệt và bất lực khi các cháu đến chơi quá lâu. Mọi thói quen sinh hoạt của tôi đều bị đảo lộn (Ảnh minh họa: Psy).
Khi các cháu đến, cuộc sống của tôi đã bị xáo trộn hoàn toàn. 5 đứa trẻ từ 5 đến 12 tuổi đầy năng lượng và hiếu động, không ngừng chạy nhảy, la hét và nghịch ngợm khắp nhà. Đồ đạc trong nhà bị đảo lộn, từ đồ chơi của con tôi đến những món đồ trang trí nhỏ xinh đều bị các cháu lôi ra nghịch phá.
Những bữa ăn của gia đình tôi cũng trở nên hỗn loạn. Tôi phải nấu nướng nhiều hơn, rửa bát nhiều hơn và dọn dẹp liên tục. Các cháu ăn uống không có ý thức, làm rơi vãi thức ăn khắp nơi. Tôi gần như không có thời gian để nghỉ ngơi hay làm những công việc cá nhân.
Tôi đã cố gắng nói chuyện với chồng về việc này. Tôi nói với chồng rằng, các cháu ở lại quá lâu khiến tôi cảm thấy mệt mỏi và khó chịu. Nhưng anh chỉ cười và nói: “Các cháu chỉ ở đây vài tuần thôi. Em cố gắng một chút, các cháu về rồi mình lại có thời gian nghỉ ngơi”.
Chồng tôi và gia đình chồng không hiểu rằng, tôi cũng cần có không gian riêng và thời gian để thư giãn. Tôi đã cố gắng hết sức để làm người vợ tốt, người mẹ tận tâm, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải h.y sinh tất cả để làm hài lòng mọi người xung quanh.
Các cháu ở lại quá lâu khiến tôi không còn chút sức lực nào để làm việc hay chăm sóc gia đình mình. Trong khi đó, chồng tôi chẳng bị ảnh hưởng gì nhiều vì tối anh thường đi làm về muộn, mọi thứ tôi đều đã chuẩn bị xong xuôi. Nhưng anh luôn trách tôi sống ích kỷ.
Không chỉ có việc ăn uống và nghịch ngợm, các cháu còn tạo ra những tình huống dở khóc dở cười khiến tôi phát đ.iên. Những trò nghịch ngợm của chúng làm tôi tốn thời gian và cả tiền bạc, trong khi các cháu cứ cười đùa như không có chuyện gì xảy ra.
Có hôm, khi tôi đang nấu ăn trong bếp, tôi nghe thấy tiếng kh.óc ré lên từ phòng khách. Chạy ra, tôi thấy hai đứa cháu đang tranh nhau chiếc điều khiển tivi. Một đứa đã lăn ra ăn vạ, nhất định không chịu nín kh.óc và nằm im một chỗ. Nếu là con tôi, tôi nhất định sẽ xử lý mạnh tay, nhưng tôi không dám to tiếng với cháu.
Tôi làm công việc tự do, từ hồi các cháu lên chơi, tôi gần như không có thời gian làm việc. Công việc của tôi bị tồn đọng khi phải chăm con và chăm các cháu. Hai con của tôi cũng mải mê chơi, không ngủ trưa, tối thức muộn chơi cùng anh chị.
Tôi thật sự không tiếc tiền. Tôi thường đưa các cháu đi công viên và trung tâm thương mại để vui chơi, ăn uống. Nhưng các cháu ở lại quá lâu như vậy khiến tôi không thể sắp xếp được.
Bình thường nếu tôi cho các con về quê nghỉ hè, tôi cũng chỉ cho con chơi vài buổi vì sợ ảnh hưởng đến cuộc sống của ông bà và các bác. Tôi không hiểu chị em chồng của tôi vô tư quá hay do tôi kỹ tính. Con cái ở nhà tôi cả mấy tuần cũng rất ít khi gọi điện hỏi thăm, phó mặc cho vợ chồng tôi.
Chồng tôi sẽ không bao giờ can thiệp vào những chuyện như này, tôi cũng không biết nói sao cho hợp lý. Nhưng tôi mệt mỏi với ngôi nhà chẳng khác nào lớp mẫu giáo này quá rồi. Tôi cũng không thể nói nhiều vì mẹ chồng từng đưa vợ chồng tôi hơn 100 triệu đồng đợt chúng tôi mua nhà.